Thiên Thần Mũ Nâu

Đóa Lục Bình






Người vẫn hỏi sao thơ tôi hờ hững
Vui được gì khi người đã sang sông
Đời tôi sẽ như lục bình lờ lững
Trôi ngược giòng trên con suối mênh mông
 
Em ngày đó xuôi thuyền sang bến ấy
Máu anh buồn quay chảy vội về tim
Lục bình tím chìm dần thôi trở dậy
Trái sầu rơi dư vị đắng đi tìm
 
Đóa lục bình trôi hoài không bờ bến
Nổi bềnh bồng theo ròng nước lênh đênh
Mỏi mòn trông cơn mưa rào chợt đến
Người yêu ơi ! còn nhớ đóa lục bình
 
Tôi dẫu biết dòng đời nhiều ngã rẽ
Vẫn dại khờ ngớ ngẩn bước vào yêu
Rồi phải khóc phải vướng sầu cô lẻ
Hằng đêm về ôm gối lạnh tịch liêu
 
Em theo chồng lục bình kia khô héo ..............
 
TTMN

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Đóa Lục Bình"